Truyện ngôn tình trả nợ thay cha

     
Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương trăng tròn
Buổi tối, khu vui chơi công viên trung tình thật phố.Hai người lũ ông mang vét đen đuổi theo cô gái đội nón lưỡi trai, khoác quần jean, áo khoác bên ngoài bò chạy đằng trước.-Cô chủ, chớ chạy nữa ! Ông bà chủ đang chờ cô trong nhà !Cô gái lờ đi không nghe, vẫn cắm cúi quăng quật chạy thật nhanh.-Cô chủ, làm cho ơn dừng lại ! Ông bà nhà rất lo cho cô !!Chạy đến nhỏ đường bóc tách ra làm bốn lối rẽ, cô bé chọn lối rẽ sản phẩm công nghệ hai, chạy thông qua hàng cây mọc san giáp nhau, chạy ra khu vườn rậm rạp nằm phía đằng sau công viên.-Rầm ! - Trong ánh sáng vừa đủ mờ, không nhìn thấy được rõ cảnh vật, cô gái chạy đâm sầm vào một trong những người đi trái chiều với mình.Tiếng bước đi hai người lũ ông chạy đuổi dính riết không tha vang lên vô cùng gần, cô gái chỉ kịp vơ rước một chiếc túi xách tay nằm lăn lóc xung quanh đất, nói lời xin lỗi qua hơi thở dồn dập, lại cấp gáp quăng quật chạy băng băng về phía trước.Hoài yêu quý vươn tay cầm mẫu túi còn lại, chống tay đứng dậy, xoa xoa chiếc trán nhức nhức, ngơ ngác nhìn theo bóng sườn lưng bỏ chạy của cô nàng kì lạ vừa mới chạy đâm xầm vào mình, rún vai thiếu hiểu biết chuyện gì cả.Quần áo và mái tóc dính mấy chiếc lá khô, Hoài yêu đương xoay fan đi về hướng ngược lại.Hai người bầy ông mặc vét đen đuổi kịp đến nơi.Hoài Thương đơ mình, ngước góc nhìn hai người đàn ông khoác vét màu đen, màu đen của áo vét trộn lẫn với màu về tối của nhẵn đêm, khiến hai người bầy ông giống như hai bóng ma hiện nay hồn giữa đêm tối hoàn toàn có thể hù dọa bất kể ai bị yếu đuối tim.Ánh sáng bóng đèn năng lượng điện chiếu chếch chiếu qua kẽ lá, hắt lên nửa khuôn phương diện của Hoài Thương.Hai người bầy ông mặc vét đen khi nhìn thấy được rõ khuôn mặt của Hoài mến liền tạm dừng cước bộ, hơi lạ lẫm với bộ áo xống mặc trên fan Hoài Thương, song vẫn kế hoạch sự, làm cho một bốn thế mời:-Xin cô nhà hợp tác, thuộc theo công ty chúng tôi về nhà.Hoài mến thầm lo âu trong lòng, ngơ ngác chú ý cả hai, chỉ vào mũi mình, ngờ vực hỏi lại:-Hai anh đang nói chuyện với tôi sao ? Tôi quen biết nhì anh sao ?-Cô chủ, xin đừng có tác dụng khó chúng tôi nữa, mau theo chúng tôi về nhà đi.Trong đầu Hoài Thương hiện hữu một lốt chấm hỏi lớn đùng, hai người bọn ông này đang nói chuyện gì thế, bản thân đâu bao gồm quen biết đàn họ, mà lại khoan đã, họ gọi mình là gì nhỉ.....cô chủ....???Hoài thương xua tay, vội bảo:-Tôi nghĩ hai anh nhận nhầmngười rồi, tôi không quen biết nhị anh, cũng không hẳn là cô nhà của nhị anh, xin nhị anh nhịn nhường đường mang lại tôi đi.Hoài yêu mến nghiêng người, đi tránh sang bên cạnh.Hai người bọn ông lập tức tiến lên, mọi cá nhân túm một tay Hoài yêu quý lôi đi.Hoài yêu thương giãy dụa, thấp thỏm kêu to:-Này, nhì anh đang làm gì thế ??? Mau buông tôi ra !!Người đàn ông mang vét đen đi mặt trái, nói bởi giọng thô cứng:-Ông chủ có lệnh bằng mọi giá phải mang cô công ty về nhà. Do vậy ước ao cô nhà thông cảm, chớ trách chúng tôi.Hoài Thương thủ công đấm đá lung tung, nghe anh ta nói bởi vậy còn hét to ra nhiều thêm cả thời gian nãy:-Tôi chẳng phát âm anh đã nói gì cả, tôi vốn không hẳn cô nhà của nhị người, mau thả tôi raaaaa....!!-Cô chủ, xin lỗi.Hoài mến còn chưa kịp hiểu gì, sau gáy bỗng nhiên bị một cơn cực khổ lạnh buốt ập đến, tiếp theo sau đó ý thức dần dần chìm vào trong bóng về tối hắc ám...........................Chiếc xe xe hơi màu xám black đỗ xịch cạnh vỉa hè, gần giáp cổng khu dã ngoại công viên trung thực lòng phố.Một trong nhị người bọn ông mặc vét black vác Hoài Thương trên vai, đi nhanh chân ra cổng.Từ bên trên xe, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vét màu sắc xám bạc mở cửa bước xuống, tiến lại ngay gần hai người đàn ông khoác vét color đen, nhìn cô gái nằm ráng vẻo trên vai, đứng thẳng tắp bảo:-Ông chủ của tôi mong hai fan chuyển cô Trịnh Lệ Tuyết cho chúng tôi.Hai người đàn ông mặc vét black đưa mắt nhìn nhau, ngầm đàm phán bằng ánh mắt, vài giây sau thời điểm đạt được thỏa thuận ngầm, người bầy ông vác Lệ Tuyết trên vai, đại diện thay mặt trả lời:-Chúng tôi dìm lệnh của ông Trịnh bằng mọi giá phải đưa bằng được cô Lệ Tuyết về nhà.

Xem thêm: Kể Về Lòng Biết Ơn Thầy Cô, Nghị Luận Về Lòng Biết Ơn Thầy Cô Giáo Năm 2021

Công ty chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh, bởi vì đó, câu hỏi này chúng tôi không thể quyết được.Người lũ ông mang vét color xám bạclạnh lùng cười đối đáp:-Tôi có niềm tin rằng với tình hình bây giờ ông Trịnh buộc phải đồng ý giao phụ nữ của ông ta cho việc đó tôi, ví như ông ta ko muốn đối mặt với tù hãm tội và phá sản.Hai người bọn ông mang vét đen lại đưa ánh mắt nhau, biết tình hình không ổn, người còn sót lại cố duy trì bình tĩnh, lễ độ lên tiếng:-Xin lỗi, tôi có thể gọi điện hỏi chủ ý của ông Trịnh được không ?Người đàn ông mang vét màu xám bạc đãi cúi nhìn đồng hồ đeo tay đeo bên trên cổ tay, ngửng đầu chú ý hai người bầy ông mang vét black bằng hai con mắt sắc bén, trầm giọng cho 1 kì hạn:-Tôi cho hai người sáu phút rỉ tai với ông Trịnh, ông chủ của tôi không thích chờ lâu.-Dạ, được. - Người bầy ông khoác vét đen vội mở điện thoại di động, bấm số thủ thỉ với ông Trịnh.Trao đổi được vài ba câu, người bầy ông mang vét đen chuyển năng lượng điện thoại của mình cho người lũ ông mang áo vét color xám bạc.-Ông nhà của tôi muốn thủ thỉ với anh.Người lũ ông mang áo vét color xám bạc mừng đón điện thoại, áp vào tai, nói bằng chất giọng trầm lạnh:-Chào ông Trịnh.-Chào cậu Bảo Lâm, việc này bạn có thể thương lượng được ko ?Người lũ ông trẻ được hotline là Bảo Lâm cười nhạt:-Ông Trịnh, shop chúng tôi đã cho ông không hề ít thời gian để thu xếp, đã quá thời hạn mà shop chúng tôi quy định, ông còn mong muốn thương lượng tiếp với cửa hàng chúng tôi ?Ông Trịnh rơi vào hoàn cảnh khó xử, ngập xong nói bằng giọng mong xin:-Tôi xin cậu hãy buông tha cho đàn bà chúng tôi, món nợ đó cửa hàng chúng tôi nhất định sẽ trả.-Muộn rồi ông Trịnh, trừ phi ông trả hết ông nhà tôi tiền, còn nếu như không ông chớ mong gặp lại con gái mình nữa.Bảo Lâm xong cuộc gọi, gửi trả điện thoại cảm ứng thông minh cho người lũ ông khoác vét đen.-Giao cô Trịnh Lệ Tuyết cho chúng tôi. - Trong góc nhìn sắc bén và bền chí của Bảo Lâm không chất nhận được người không giống cự xuất xắc yêu cầu của mình.Hai người đàn ông mang vét đen đề phòng chú ý Bảo Lâm chằm chằm, một người mệt mỏi tìm cách kéo dãn thời gian đợi cứu viện tới: