Tản văn về thầy cô 20/11

     

(ĐSPL) - Ngày 20/11 là thời cơ để mọi tín đồ bày tỏ tình cảm, lòng biết ơn sâu sắc đền thầy cô.

Bạn đang xem: Tản văn về thầy cô 20/11

(ĐSPL) - bé người, có thể hẳn ai ai cũng từng một lần được cắp sách mang lại trường, ai cũng có một người thầy, tín đồ cô kính mến của lòng mình nhằm thương, nhằm nhớ về. Ngày 20/11 là thời cơ để mọi tín đồ bày tỏ tình cảm, lòng biết ơn sâu sắc đền thầy cô.

Ngày 20/11 là ngày tri ân, tôn vinh thầy cô giáo. Vào dịp này, rất nhiều trường đã tổ chức triển khai cuộc thi viết bài về thầy, cô giáo nhằm bày tỏ lòng hàm ân của học tập trò với những người dân cha, người bà mẹ thứ nhị của mình. 

Dưới đây, Báo Đời sống và Pháp luật xin ra mắt một số bài văn xúc rượu cồn viết về thầy, cô giáo đã đạt giải thưởng và điểm số cao giữa những cuộc thi cảm giác về ngày đơn vị giáo Việt Nam 20/11.

*

Bài tham gia dự thi của em Nguyễn Ngọc Như Phương lớp 12A3, Trường trung học phổ thông Phú Nhuận, TP.HCM. Đoạt quán quân trong cuộc thi "Viết về tín đồ Thầy trường Phú Nhuận".

NGƯỜI TIẾP LỬA

Xin viết bài này dành tặng kèm và tri ân cô – một người quan trọng đặc biệt trong lòng tôi.

Tôi yêu thích văn chương và luôn có các rung cảm trẻ khỏe trước cuộc sống thường ngày ngay từ rất nhiều ngày còn bé, phần nhiều ngày tôi nhớ mình đã ngồi trầm tư đọc đi phát âm lại item văn học trước tiên trong đời, nhà cửa “Tôi đi học” của Thanh Tịnh với cảm thấy trong thâm tâm như tất cả “mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng”…

Mẹ tôi là cô giáo trước tiên trong cuộc sống dạy tôi môn Ngữ Văn. Tôi không còn xa lạ với hầu như câu ca dao, tục ngữ, phần nhiều làn điệu dân ca ngay từ thuở còn tấm bé xíu qua lời nạp năng lượng tiếng nói hằng ngày, qua giọng hát ru ngọt nhẹ, êm ấm của mẹ. Chị em đã dạy dỗ tôi không bằng những kỹ năng chuyên môn, không bởi tác phong sư phạm mà mẹ đã truyền mang đến tôi tình yêu quê hương xứ sở, tình yêu thương con người, mẫu tâm luôn luôn hướng về chân – thiện – mỹ bởi chính cuộc sống thường ngày hy sinh thầm im của mình, bằng tình yêu thương thương mênh mông vô bờ bến của trái tim tín đồ mẹ. Và tất nhiên, bước đến sau người mẹ trong cuộc sống tôi, gồm biết bao thầy giáo, gia sư đã dạy cho tôi biết cảm nhận loại đẹp, những mắt nhìn cuộc đời bên dưới nhiều con mắt khác biệt mà tôi đều vô cùng ghi nhớ, sở hữu ơn. Nhưng có lẽ người gia sư mà tôi cảm xúc gần gũi, yêu thương như gồm sợi dây cảm thông sâu sắc vô hình liên kết giữa tôi cùng cô đó là cô Nguyễn Thị Diệu Thu – gia sư môn Ngữ Văn và cũng chính là cô công ty nhiệm của mình năm học tập lớp Mười Một.

Lớp Mười Một, điều đó nghĩa là chỉ từ hơn hai năm nữa tôi sẽ dứt quãng đời học sinh, sẽ thi đh và mở toang cánh lối ra vào đời mặc dù thế lúc ấy tôi vẫn chưa xuất hiện một định hướng, một đam mê, một kế hoạch rõ ràng để theo xua đuổi trong tương lai. Tôi ham mê văn chương, tôi thích mày mò và bơi sâu vào trái đất nội tâm con tín đồ nhưng chiếc sự yêu thích đó gồm là đủ đến một nghề nghiệp và công việc suốt đời? Và câu hỏi quan trọng duy nhất là liệu theo xua nghiệp văn, tôi có đủ tài năng tự lo cho khách hàng và gia đình mình sau này? chắc hẳn rằng vì vậy mà ngày đầu tiên bước đi vào lớp Mười Một, báo cáo giáo viên nhà nhiệm là một cô giáo huấn luyện và giảng dạy bộ môn Văn, tôi tương đối hồi hộp, tò mò và hiếu kỳ và có cảm hứng thinh ưa thích là kỳ lạ như dò ra về một thầy giáo mà sau đây với tôi là 1 trong những người chi phí bối, một tri kỷ bao gồm cùng đam mê, một người đã giúp tôi đưa ra lối đi, một người trong gia đình, gần gụi và thân thuộc. Cùng khi cô vào lớp với tà áo dài thướt tha nhẹ dàng, tôi quan sát không chớp mắt…

Trong lớp, tôi vốn là một học viên có sức học không xuất sắc và cũng không phải là tệ, một học viên bình thường, không phát biểu nhiều, không phải là một học sinh năng nổ cũng ko là một học viên quá thụ động đề xuất mối dây liên kết giữa tôi với cô Thu không tới từ những câu chuyện tình tiết “kịch tính” trong môi trường học đường như là một học viên quậy phá được “cảm hóa”, hay là một học sinh xuất sắc một lần vấp bổ và được gia sư nâng dậy. Cảm tình của tôi dành cho cô đến từ những cử chỉ, đều hành động, những hoàn cảnh và thậm chí là một ánh mắt nhìn siêu đỗi đời hay mà hoàn toàn có thể không ai thấy rõ ràng những ảnh hưởng của cô lên cuộc sống tôi. Như tà áo dài xinh đẹp thướt tha của cô lúc cô bước vào lớp, phương pháp đi đứng bên trên bục giảng, giải pháp cầm quyển sách, biện pháp giảng bài dịu dàng, cái nhìn cùng với nụ cười đáng yêu của cô mỗi khi cô bất thần nhìn tôi trong những khi cô đang nhìn bao quát cả lớp giảng bài xích say sưa,… Những hành động nhẹ nhàng ấy làm tôi mê thích mê và thần tượng cô lắm…

Tôi ưng ý viết yêu cầu lên trang giấy nhưng luôn luôn tự ti cùng với chính phiên bản thân mình. Chính cô Thu là tín đồ đã khuyến khích, cổ vũ tôi, ghi tên tôi vào team tuyển tham gia dự thi Olympic môn Văn. Tôi đã có được vào team tuyển cấp cho Trường cùng cô Thu là 1 trong nhị giáo viên bồi dưỡng bộ môn Văn khối Mười Một. Tôi đến lớp và thấy siêu thích khi được gia công việc nhóm, được học tập tập, bàn bạc cùng với những người cô, những người bạn cùng bình thường sự thương mến mà nhất là sự yêu quý với bộ môn đòi hỏi nhận thức chổ chính giữa hồn như môn Văn. Phần đa ngày tới trường luôn đầy ắp các chiếc nhìn mớ lạ và độc đáo và sự sáng tạo, đam mê. Tôi như một đơn vị văn, một nghệ sĩ được thỏa sức xét nghiệm phá, kiếm tìm hiểu. Tôi vừa lòng với phiên bản thân mình, với cuộc sống đời thường xung quanh, cùng với gia đình, với chúng ta bè. Tôi thấy mình không hề là một học tập sinh thông thường học hành làn nhàn cùng không biết về sau mình sẽ phải làm gì. Tôi đã có sự hứng khởi mà lại cô sẽ khơi nguồn mang đến tôi. Tôi sẽ là 1 giáo viên dạy Văn, giống như cô, sẽ mỗi ngày đến lớp chia sẻ những hiểu biết về thế giới nội tâm thâm thúy của bé người, về đầy đủ triết lý trong cuộc sống thường ngày muôn màu, giải pháp cảm thụ nét đẹp chân – thiện – mỹ mang đến những học viên của tôi. Bằng tất cả nhiệt tiết của mình, biết đâu tôi cũng sẽ là một cô giáo truyền được sự thấu hiểu cho một học trò nhỏ tuổi của mình hệt như cô đã đến tôi một ngọn lửa – ngọn lửa theo đuổi gần như đam mê.

Trước ngày đi thi Olympic, kiểu như như hai bạn còn lại thuộc dự thi, tôi lo lắng và có phần hơi sợ hãi sệt. Tôi lại tự ti với bản thân, hại mình sẽ không đạt được kết quả. Dẫu vậy cô Thu, cô đang nói với chúng tôi những lời khích lệ tuy không có tác dụng tôi hết lo lắng trong dịp đó nhưng làm tôi lưu giữ mãi đến sau này và thấy hết sức đúng cùng với một học trò nhút hèn như tôi. Cô khuyên công ty chúng tôi đừng lo, cửa hàng chúng tôi đã học hết sức giữa những ngày qua, công ty chúng tôi vào chống thi chỉ có việc làm bài, với dù kết quả ra sao thì cũng không tồn tại gì quan trọng đặc biệt vì văn chương, thẩm mỹ và nghệ thuật là những cảm nhận, phần nhiều rung động sâu sắc trong trung khu hồn của mỗi cá nhân mà không phải ai cũng nhìn thấy cụ thể được, là lắng sâu vào lòng tim, là để tìm hiểu cái rất đẹp trong bí quyết cư xử, hành vi trong cuộc sống hằng ngày. Vài ngày sau này tôi ngẫm nghĩ và vô tình đọc được lời nhấn xét của nhà văn Mai sơn về sự tác động của người sáng tác Nguyễn tốt nhất Ánh so với trẻ em, thấy đúng thật lời cô nói. Giống hệt như những hành động, hầu hết nét duyên dáng của cô với tà áo dài truyền thống, với phương pháp giảng bài xích dịu dàng, ánh nhìn hiền hậu cô nhìn tôi đã ảnh hưởng đến tâm hồn tôi… “những ảnh hưởng ấy có thể đã lắng sâu vào trọng tâm hồn các em thành những nét trẻ đẹp tự nhiên, số đông cảm thức thuở đầu về đạo đức, phần đa quy lý lẽ cơ phiên bản của tình yêu… Đó là phương cách mà văn học đích thực tất cả thể tác động lên trọng điểm trí một nhỏ người.”

Cô Diệu Thu – một “mùa thu dịu dàng” bước đầu năm học của tớ với phần đông hướng đi mới, một cô giáo đã truyền mang đến tôi lửa đam mê, một fan tri âm, một tín đồ “tiền bối” đã mang đến tôi hơn cả những kỹ năng là đều triết lý của văn chương, của cuộc sống, của cái đẹp giữa đời bao la rộng phệ này. Tôi biết ơn cô, cô như bà bầu tôi, người bà mẹ thứ hai lân cận những kiến thức và kỹ năng còn bởi chính đều cử chỉ, phần nhiều tình yêu thương thương đã tiếp thêm sức khỏe để tôi nhận thấy chính phiên bản thân mình. Tôi nhớ đến câu hát mẹ hay ngồi hát ngân nga trong những lúc may quần áo, câu hát như lời mẹ, lời cô gởi gắm mang đến tôi, câu hát trong bài bác Con Cò:

“Lớn lên, bự lên, béo lênCon có tác dụng gì?Con có tác dụng thi sĩCánh cò trắng lại bay hoài không nghỉTrước hiên nhàVà trong tương đối mát câu văn…”

Cảm ơn cô, một fan rất quan trọng trong tim con…

*

Bài văn cảm thấy về bạn thầy ăn điểm 10 của em Vũ Phương Thảo, lớp 10A1, thpt Định Hóa, Thái Nguyên

"Những ngày ngày hè rả rích, lúc ôm sách cùng lắng nghe vài giai điệu phát ra từ chiếc radio cũ mèm, tự nhiên tôi nghe thấy mấy lời domain authority diết vang lên: “Người thầy... Vẫn âm thầm lặng lẽ đi về sớm trưa/Từng ngày, giọt những giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…”.

Tiếng Cẩm Ly tha thiết, chiều ngày hạ như đang rơi xuống, vỡ tan với xoáy vào lòng đầy đủ kí ức tươi đẹp. Đột nhiên, có cảm giác như sẽ lạc vào một trái đất nào đó, một quả đât không phải của mình, quả đât của quá khứ.

Và trường đoản cú nhiên, tôi nghĩ, trong khi mình đang rất được xem lại cuộc đời bốn năm trước, qua vài cảnh tảo được trích ra từ chiếc máy quay có lẽ rằng là đời từ trong thời điểm 1980.

Máy quay có lẽ đã cũ lắm rồi, cảnh được cảnh mất, mà lại cũng đủ nhằm tôi thấy tôi - mười một tuổi - đứng trong sân trường cấp II lộng gió, và bóng một bạn thấp bé lặng lẽ đạp mẫu xe khung, đi trong nắng vàng. Bất chợt, fan ấy quay lại. Ánh mắt hiền từ được lắp thêm quay ghi lại cụ thể không sai. Tim thốt nhiên thấy hẫng một nhịp

Kia rồi! Thầy tôi...

Người bầy ông đi vào nắng xoàn hôm ấy là fan tôi kính trọng độc nhất trên đời. Có lẽ rằng biết vậy nên mọi cảnh trở lại người ấy đều rõ rệt và sống động đến kì lạ. Tôi nhìn được rõ cái láng liêu xiêu, đổ nhiều năm trên con đường dài dằng dặc, cùng với cây thước nhựa kẻ nửa mét kẹp trong cái cặp domain authority sờn cũ, vỏ hộp phấn bằng chất liệu thép chỉ chực rơi ra, cùng mái tóc đã bạc lắm rồi. Bỗng nhiên, tôi thấy nước mắt sẽ dâng lên, đầy tràn hai khóe mắt.

Nhiều bạn vẫn miêu tả: các thầy cao to, vạm vỡ, có hai con mắt sáng quắc uy nghiêm. Tuy nhiên không! Thầy tôi tốt lắm, nếu so với chuẩn chỉnh 1,8 m, chỉ chừng 1,6 m, tóc bạc đãi trắng và lúc nào cũng lọc cọc đi trên cái xe form han rỉ. đôi mắt thầy sáng, nhưng mà sáng bởi tia nắng dịu hiền, êm ấm khiến cửa hàng chúng tôi rất an tâm. đầy đủ thứ trực thuộc về thầy cũ kĩ tới cả hoài cổ. Bọn chúng tôi, thời trong thời điểm lớp 6, đã có lần trêu thầy nhiều lần do điều ấy. Tôi vẫn ghi nhớ thầy chỉ mỉm cười hiền và bảo, thầy già rồi, tất cả cần gì hiện tại đại.

Máy quay gửi cảnh. Từng hình ảnh nhảy nhót. Cứ như bị lỗi, rất nhiều hình ảnh ấy cứ nháy đi nháy lại, cơ mà lại rõ mang đến từng đưa ra tiết.

Mùa ướp đông lạnh thê lương. Khi mà lại gió vuốt phần lớn ngón tay trên mái nhà, tôi nhận thấy thầy đánh đấm xe cho trường. Những vòng quay xe đạp cứ nuốm quay đều, xoay đều. Pê đan cũ lắm rồi, xích kêu lạch cạch giống như đang đòi nghỉ ngơi. Thầy vẫn cần mẫn đạp xe, chuyên cần xách dòng cặp nản lòng cũ mang đến lớp. Thảng qua, tôi thấy thầy khẽ run. Không chỉ là mùa đông ấy, nhiều hơn nhiều mùa đông về sau nữa.

Tôi vẫn luôn nhìn thấy hình hình ảnh đó. Luôn nhớ mình đứng bên trên tầng 2, vẫy tay “Em chào thầy” nhưng láo xược chế thành “Em thầy!”, cùng thầy, bên trên chiếc xe đạp cũ đi ngược gió, vẫy tay cười lại. Nhân từ như tiên. 

Tự dưng, cảnh quay tiếp theo hiện ra. Tôi thấy... Đêm tối.

Trong một căn bếp lụp xụp, bao gồm mỗi một đèn điện mù mịt. Bảng đen viết đầy những phương pháp loằng ngoằng. Bao gồm hai đứa học sinh ngồi đoàn kết cắt mẫu bánh trung thu nhân thập cẩm, và một người tóc bạc phơ ngồi cạnh, mỉm cười cợt nhấm nháp ngụm trà nóng trong tối thu mong muốn manh.Thầy ơi, thầy không ăn uống thập cẩm à, núm phải làm thế nào bây giờ. Giờ đồng hồ đứa con gái cất lên lo lắng. Thằng đàn ông ngồi cạnh yên lặng ăn miếng bánh nướng thơm lừng, còn tín đồ đó chỉ cười, bảo, ừ, nhì đứa cứ ăn uống đi, còn sót lại để vào tủ lạnh, lúc nào cô về thì cô ăn.

Tôi thừa nhận ra, đấy đó là mình, cùng với Âu Sơn, cùng thầy.

Tôi thấy mình lúng túng, rồi cũng ngồi xuống, cầm bé dao cắt bánh ra thành các miếng nho nhỏ. Sau không ít lần từ chối, cuối cùng thầy cũng ăn, với hai đứa học sinh cười thành tiếng. Phòng bếp lụp xụp như sáng thêm. Sáng thêm. Mãi đến sau này tôi mới biết thầy không nạp năng lượng được thịt mỡ, cứ mang lại cổ họng lại bị nôn ra, thế mà hôm ấy thầy vẫn ăn miếng bánh Trung thu, có lẽ chỉ để cửa hàng chúng tôi vui lòng.

Xem thêm: Khi Nào Và Làm Sao - Con Trai Có Thich Mặc Quần Lót Nữ Không

Đột nhiên mong mỏi khóc.

Thầy của tôi, vĩ đại như thế đấy.

Có lẽ nhiều người không hiểu nổi từ bỏ vĩ đại. Tại sao lại vĩ đại? Tôi ko thể diễn tả được cảm xúc của tôi lúc nghe đến việc thầy không nạp năng lượng được giết mổ mỡ, rồi liên hệ đến miếng bánh trung thu ngày hôm ấy. Chỉ để cửa hàng chúng tôi vui, thầy đã ăn uống hết miếng bánh mà hoàn toàn có thể làm thầy tức giận suốt phần đông ngày sau đó. Ai kia từng nói, tấm lòng tín đồ thầy mập mạp lắm, và cũng trong sáng lắm, giống hệt như pha lê không lúc nào bị dính bẩn. Đúng, đúng lắm.

Những tháng ngày đó, bất kỳ nắng xuất xắc mưa, bất kể oi bức hay giá buốt giá, thầy, vẫn cặm cụi đi bên trên chiếc xe đạp điện cũ xỉn, dạy công ty chúng tôi học. Tôi nhớ những ngày tháng 1, năm tôi lớp 7. Lúc ấy gió trời còn mạnh, với nắng thì hong hanh khô lắm. Tôi, với ba thằng con trai khác, ngồi vào lớp nghe thầy giảng Toán. Sơn đùa, bảo thầy sao không có tác dụng hiệu trưởng nhưng lại đồng ý làm cô giáo quèn. Ôi, có tác dụng hiệu trưởng thì ko quát được thầy giáo đâu, còn giúp giáo viên, học viên không nghe thì tống nó thoát ra khỏi lớp. Thầy bảo, như thế. Chúng tôi cứ mỉm cười mãi về câu nói ấy. Đến tận 2 năm sau, tôi mới biết, thầy đồng ý làm giáo viên là để dìu dắt thêm nhiều lớp học trò trước khi bước vào tuổi già. Về sau mới biết, cảm xúc thầy dành cho học sinh shop chúng tôi còn nhiều hơn gấp tỉ tỉ lần hầu như thứ công danh lợi lộc tầm thường.

Năm lớp bảy, bao gồm thầy, bao hàm kì vọng với quyết trọng tâm từ biết bao ngày trước, tôi đạt giải Nhất toán. Biết tin, thầy chỉ cười thật tươi. Tuy thế trong đôi mắt tôi, đó là nụ cười ấm cúng nhất tôi từng biết. Niềm vui ấy khiến bao mệt mỏi, khó nhọc trở về số 0. Nụ cười làm cho tất cả học sinh an lòng. Năm ấy, chắc rằng là năm tôi niềm hạnh phúc nhất. Trù trừ đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa? Chỉ biết, thầy đã sát cánh cùng cửa hàng chúng tôi trong suốt 2 năm rưỡi. 2 năm rưỡi lọc cọc đạp dòng xe cũ ấy, hai năm rưỡi khuyên bảo lũ học sinh lớp A nghịch như quỷ. Thầy chẳng hề than thở lấy một lời. Những em là lứa học tập sinh ở đầu cuối của thầy, chỉ mong sao dạy được thiệt tốt, không muốn ai bị chửi mắng cả. Thầy vấn đáp cho thắc mắc của tôi về việc, vì sao chúng em mất chưa có người yêu tự cơ mà thầy không nhắc. Thời điểm ấy, tôi không hiểu. Về sau ngẫm nghĩ lại new ngộ ra. Hóa ra, bọn chúng tôi chính là những kẻ phụ bạc bậc nhất, không hiểu nổi trung ương ý của thầy cất trong từng con chữ. Mười ba tuổi, chỉ biết nghịch ngợm, vô ưu vô lo. Đâu biết tín đồ thầy vẫn hặm hụi chiến đấu cùng với tuổi già và sức khỏe, ngày ngày lên lớp khuyên bảo cho gần như học sinh ở đầu cuối trong cuộc sống dạy học của mình. Không còn học kì I năm tôi lớp 8, thầy có quyết định nghỉ hưu. Quyết định không thể vội vã, tuy nhiên lại gây bất thần trong bầy lớp. Tất cả xôn xao, và ngoài ra có nào đấy nghẹn ở trong tim, rất lạ. Dù biết, nhưng sau cuối vẫn mang đến lúc buộc phải chia tay rồi.

Ngày phân tách tay, tôi tặng ngay thầy một bó hoa kẹo mút. Chủ yếu tay dính từng bông hoa, bao gồm tay ghim từng bó mút. Chắc rằng đó là bó hoa xấu nhất tôi từng làm, nhưng mà cũng là bó hoa mang những tình cảm nhất. Cũng là bó hoa đầu tiên tôi tặng cho sự chia ly.

Thầy nghỉ rồi... Giáo viên new dạy thay. Bài giảng sôi động, logic vô cùng. Nhưng mà thỉnh thoảng đùng một cái ngẩn ngơ. Vẫn ngỡ thầy còn ngơi nghỉ đây, ngay trên bục giảng, viết những con số vốn bị chê “xấu mèm” nhưng mà thật rất rõ ràng. Ngỡ rằng thầy vẫn vẫn đi cùng cửa hàng chúng tôi qua trong những năm tháng còn lại. Không, không hề nữa rồi! Đó là số đông tháng ngày khó khăn nhất. Không tồn tại thầy ở bên cạnh dạy dỗ, không có bất kì ai cười hiền lành động viên giữa những ngày cạnh tranh khăn. Năm đó, tôi tụt hạng, chỉ giành giải Ba. Đề khôn cùng dễ. Ráng mà, điểm cũng chỉ đạt “nhì non”. Dịp ấy, tôi mới biết hóa ra thầy ảnh hưởng đến tôi những như thế.

Lên lớp 9, ông nội dẫn tôi xuống nhà thầy. Từ đó, tôi chính thức học thêm với thầy. Thiết yếu thức bước đầu một năm học tuy vất vả nhưng tràn trề niềm vui. Nơi ở mà shop chúng tôi học, cũng chính là ngôi bên thầy đang sống trong cả mấy chục năm qua. Cả một đời tín đồ vất vả chỉ bao gồm một khoảnh sảnh nho nhỏ tuổi để phơi nắng, 1 căn bếp tối, lụp xụp, cái nhà xây lợp lá cọ lanh tanh trong đông đảo ngày nóng bức, và cả một cây trứng cá lúc nào cũng trở thành lũ học sinh nhăm nhe chọc quả. Thầy bảo, như vậy đã là niềm hạnh phúc lắm rồi. Đôi lúc tôi nghĩ về thầy sống sao mà lại giản đơn quá. Thầy chỉ cười. Không, cầm cố đã là quá đầy đủ rồi.

Tôi lừng chừng đủ là gì, ko biết nguyên nhân thầy rất có thể hài lòng. Tiếp đến nhiều tháng, tôi mới được nghe thầy nói về biết bao ngày trở ngại thầy đã làm qua. Đấy là trong những năm tháng vất vả đến bựa hàn.

Thầy là sv nghèo, không có đủ món ăn nên ốm nhom ốm nhách. Trải qua 1 thời nặng nề nhọc, nhỏ người luôn luôn có khuynh hướng hài lòng với hiện tại tại, mặc dù rằng hiện trên ấy chỉ hơn thời cực nhọc khăn rất lâu rồi một chút xíu. Bao gồm thế, thầy sinh sống giản dị, tiết kiệm ngân sách và chi phí vô cùng. Từ lúc học thêm địa điểm thầy, nghe thầy nói đến những điều thầy đã từng qua, bất giác tôi cũng sống tiết kiệm ngân sách đi nhiều lần. Không hề phung phí tiền tài và vật dụng như trước đây nữa. Bạn ta bị tác động bởi những người mà được xem như là quan trọng. Tôi nghĩ, tôi cũng vậy. Đôi khi tôi nghĩ, có phải thầy đã tác động đến tôi theo một cách quan trọng đặc biệt nào đó? Nghĩ những lần, rồi new phát hiện nay ra, thầy chính là một hình mẫu mà tôi luôn khát khao ao ước vươn tới, một tượng đài vĩ đại, một bạn mà tôi luôn luôn mong mỏi dành được thành công như vậy.

Không chỉ là một trong người thầy, thầy còn là một người cha, tín đồ anh, fan bạn luôn lắng nghe, luôn cho đều lời khuyên hữu ích nhất khi tôi cần. Thầy không chỉ có dạy tôi môn Toán, thầy còn dạy tôi biện pháp làm người, giải pháp sống và tìm mọi cách để ngày càng tốt đẹp mắt hơn. Sản phẩm quay hình như đang lờ lững lại, từng cảnh từng nét tồn tại rõ ràng. Tôi thấy thầy vẫn lụi hụi trồng rau, quan tâm con chó lông trắng black già khụ, thấy cả shop chúng tôi ngày đó, trong số những ngày vất vả mà lại yên bình. Tôi nghĩ, chắc hẳn rằng đó là phần đông ngày niềm hạnh phúc và vui vẻ nhất tôi từng có.

Sau này, khi bước đi trên tuyến đường đời chông gai, hoàn toàn có thể sẽ không có gì ai chỉ bảo, khuyên bảo tôi nhiệt tình như thầy đã từng, rất có thể sẽ chẳng có ai lo tôi liệu có ngủ đầy đủ giấc, liệu có găng tay khi nhồi nhét quá nhiều. Nhưng, nắm nhân từng nói, cuộc đời chỉ việc một người khiến cho ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời yêu đương mến. Vậy là quá đủ rồi.

Khi viết hầu hết dòng này, tôi vẫn là học viên cấp III. Ko chỉ hôm nay, mà còn cả ngày mai, ngày kia, nhiều ngày sau nữa, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Để mỗi lúc gặp ai, trò chuyện cùng ai, có thể tự hào nói, tôi, là học sinh của thầy Nguyễn Văn Tâm. Có những lúc nhớ thầy, phóng vụt xe pháo đi, tìm về ngôi nhà bé dại cuối phố cũ với cây trứng cá xum xuê, ngồi nghe thầy nói tới những điều thầy trọng điểm đắc, về những điều thầy muốn mỏi và răn dạy tôi cho tới mãi sau này. Tìm về nơi duy nhất khiến cho tâm hồn thanh thản, để cho mọi thứ phức tạp của cuộc sống trở nên dễ dàng và trong sạch hơn. Vẫn luôn là những ngày mùa hạ đã cũ, tôi xúc cảm như mình đang xốc tía lô lên vai, đạp cái xe đạp của mình, lao đi trong nắng vàng. Đến địa điểm tràn đầy kiến thức mà tôi hằng yêu kính".

*

Bài cảm giác về thầy cô đạt giải nhất khối 7, Trường trung học cơ sở Trần Văn Ơn, TP.HCM.

Từ lúc mở mắt đón nhận cuộc đời, tôi đã cảm thấy được cảm tình thiêng liêng vô giá chỉ của cha, của mẹ. Năm tháng qua đi, hầu như tình yêu đương ấy nuôi nấng tôi nên tín đồ và lúc ấy, tôi tưởng rằng trong cuộc đòi này chỉ có cha mẹ là mọi người dành riêng cho mình tình ngọt ngào cao đẹp nhất nhất. Dẫu vậy không, từ khi hòa nhập với buôn bản hội cùng nhất là từ khi chập chững cách vào môi trường thiên nhiên học tập, tôi bắt đầu biết trong cuộc này, đều người sát cánh cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ là có phụ vương mẹ, mà còn tồn tại những tín đồ thầy, bạn cô.

Phải, thầy cô vẫn dìu dắt tôi từ hồ hết năm trước tiên của cuộc sống đi học. Thầy cô đã chắp cánh cầu mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã mang lại tôi đều giấc mơ về việc thành đạt, về công danh, sự nghiệp với cả ý thức mãnh liệt vào cuộc sống. Hợp lý và phải chăng những điều xuất xắc lẽ phải, những nét đẹp trong vai trung phong hồn của từng con bạn đều được khởi nguồn từ tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc đời mình để trau chuốt, dẫn dắt người học viên từng bước tiến trên con đường còn bao hắc búa phía trước. Đã tất cả ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, buộc phải đưa những con đò cho được bờ bên kia.’’ Thật đúng như vậy. Để có tác dụng tròn sứ mệnh cừ khôi của mình, “người đưa đò’’ phải cố gắng giữ làm thế nào để cho đò được vững vàng chắc. Mà tất cả ai hiểu rằng rằng, vào suốt đoạn đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả. Phải, “người chuyển đò” bắt buộc dùng hết sức lực lao động của bạn dạng thân để kháng chọi đa số khi có “mưa to”, “gió lớn”. Rồi lúc đã đưa được khách hàng qua sông, “ người đưa đò” lại quay về bến bên đó để liên tục thực hiện sứ mệnh cao quý ấy. Với cứ thế, cứ thế, những người dân thầy đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả những người con thân yêu của họ, ko quản cực nhọc khăn, mệt mỏi mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt mài biên soạn giáo án, mặc dù ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng sản phẩm nghìn, hàng chục ngàn lần cơ mà họ vẫn không bi tráng chán, bởi vì trong trái tim chúng ta chỉ bao gồm duy duy nhất một khao khát - uốn nắn, dạy bảo lớp trẻ lúc này thành người.

Thầy cô không chỉ hi sinh công sức và thời gian của mình mà còn dành trọn cả tình yêu thương với sự bảo bọc cho số đông đứa trẻ non nớt vẫn còn bỡ ngỡ trước chiếc xã hội rộng lớn này. Các đứa con trẻ ấy ngơ ngác quan sát ra cuộc đời với việc dẫn dắt cùng tình ngọt ngào của thầy, của cô. Vâng, thầy cô đã truyền mang đến tôi niềm tin và nghị lực nhằm tôi gồm đủ sức mạnh và lòng tin, đụng lấy đầy đủ ước mơ, khát khao và biến chuyển chúng thành hiện thực. Thầy cô sẽ tận tụy, sẽ dồn tất cả sức lực vào bài bác giảng, làm bọn chúng thêm sinh động để thuận tiện ăn sâu vào chổ chính giữa trí của từng học tập sinh. Giả dụ như không tồn tại lòng yêu thương thương giành cho học sinh của mình, thì liệu họ tất cả tận tình, mất mát nhiều bởi vậy được không? Phải, công việc hằng ngày của các người thầy, bạn cô xuât phát từ trái tim thân thương của bạn cha, bạn mẹ dành riêng cho chính đứa con ruột thịt của mình. Tình yêu ấy luôn cháy rộp trong tim mọi cá nhân thầy, người cô, sẵn sàng chuẩn bị sưởi ấm những sinh linh bé nhỏ dại vẫn còn chập chững cách đi trên phố đời.

Bánh xe thời hạn cứ quay yên lẽ, công ty chúng tôi dần trưởng thành và cứng cáp sau mỗi bài học, sau phần đông buổi đứng lớp của các thầy những cô. Ghi nhớ lắm tà áo dài thướt tha của cô, dáng vẻ đi nghiêm chỉnh mà thân thiết của thầy. Nhớ lắm những bài học kinh nghiệm làm người, những tri thức khoa học nhưng mấy năm vừa qua tôi được học nằm lòng. Một năm qua đi, chúng tôi lại yêu cầu chào tạm thời biệt những người dân thầy, bạn cô để bước tiếp thanh lịch lớp mới, học thêm những bài học kinh nghiệm mới. Lòng cửa hàng chúng tôi lại bồi hồi khi nhận thấy hình nhẵn thân yêu của những người thầy tín đồ cô nhưng xưa kia đang giảng dạy chúng tôi bằng một lớp lòng tận tụy. Và mỗi năm cứ mang đến ngày 20/11, cục bộ học sinh trên khắp tổ quốc Việt phái nam lại sức nóng liệt chào đón ngày đơn vị Giáo Việt Nam. Hầu như nỗi vất vả, nhọc nhằn của những người làm cho nghề giáo, lúc này được đền đáp bởi những bó hoa, những lời chúc vô cùng ý nghĩa của chính bạn học trò mà lại xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo ban. Trên khuôn mặt của họ lúc này rạng ranh mãnh một nụ cười. Vâng, họ hạnh phúc, hạnh phúc chưa phải vì được đền rồng đáp mà niềm hạnh phúc vì được gặp lại những đứa con thân yêu mà họ đã coi như một phần của cuộc sống mình.

Cuộc sống gồm biết bao biến hóa nhưng nào đâu làm cho phai mờ đi tình yêu của bạn thầy bạn cô giành cho học giành riêng cho học sinh thân yêu. Cảm tình ấy thiêng liêng, cao thâm biết dường nào. Tình dịu dàng ấy đang sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh trong suốt cả cuộc sống đi học. Ví như một mai tôi không hề là một đứa trẻ, giả dụ một mai tôi rời ra khỏi sự ủ ấp của mái ấm gia đình và đơn vị trường để liên tục bước đi và thử thách mình bên trên quãng đường còn lại, thì tôi sẽ luôn luôn nhớ đâu! Không khi nào quên công ơn sâu nặng và tình cảm bát ngát của thầy cô giành cho tất cả học viên của mình- đa số đứa con mà người ta coi như ngày tiết thịt, như một trong những phần của cuộc đời.

HÀ VÂN